Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Tiểu Thuyết Trinh Thám – Trò Chơi Tử Thần


Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết.


Những nhà văn tự do, những tiểu thuyết gia nổi tiếng, thậm chí là thần đồng văn học…tất cả bị tóm gọn và mang đến một nhà giam khép kín. Luật chơi đưa ra là mỗi người chọn lựa một con số  từ 1 tới 14, và lần lượt mỗi người sẽ phải kể một câu chuyện kinh dị bí hiểm của riêng mình sao cho câu chuyện sau không trùng với câu chuyện trước, ai có điểm cao nhất thì sẽ giành được bản quyền cho toàn bộ câu chuyện này, ai vi phạm sẽ “bị loại khỏi cuộc chơi”. Ai từ chối tham gia trò chơi tử thần này, cũng được xem là vi phạm và sẽ phải “loại bỏ”. Dĩ nhiên là 14 người không còn một lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi vào cái ghế đã được sắp đặt sẵn. Hung thủ, người tổ chức, cũng kiêu căng tuyên bố “tôi là một trong số các vị ở đây” để cho trò chơi thêm hấp dẫn. Những người “bị loại khỏi cuộc chơi” tương đương với việc nhận được một vé ghé thăm địa ngục, và tất cả 13 người, không ai thoát khỏi trạng thái hoảng loạn.


 


Trò chơi tử thần đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, kẻ còn lại liệu có sống sót và thoát khỏi nơi quỷ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc?




Tác giả: Ninh Hàng Nhất – Nguồn: Sưu tầm



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

Blog Radio 19: Hoa Nắng







  1. Blog Radio 19: Hoa Nắng
    Biên tập: Hà Nội - Giọng đọc: Ngọc Ánh



    09.49




Blog Radio số 19 – Các bạn thân mến, một buổi tối cuối tuần thật ngọt ngào, có bao giừ bạn thử lắng lòng mình bên ly café và lắng nghe những giai điệu cuộc sống chưa? Hãy đến với radio tháng 5 để cùng chúng tôi kể những câu chuyện cuộc sống nhé! Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhầm nhi tách café và lắng nghe câu chuyện Hoa Nắng của bạn thính giả Hồng Dương gửi về cho chương trình nhé!


Tháng năm những cơn mưa mùa hạ của Sài Gòn bắt đầu nhõng nhẽo, những cành phượng vàng đã nở rồi và tôi bắt đầu mở mắt.


  • ồ! Mùa hạ đến rồi sao?

Một buổi sáng chủ nhật thật bình thường tôi mở mắt trong khi lũ ve đã làm việc từ rất lâu, hình như chúng làm việc còn siêng năng hơn cả loài kiến nữa ấy nhỉ, không biết thế nào mà người ta lại đặt cho nó là giản đồng ca mua hạ cơ chứ, có mà cái báo thức ồn ào thì có, vậy mà người ta nói chúng phiền quá rồi cũng quen à, cứ đến mùa hạ mà không có chúng là thấy thiếu. Tôi mấy ngày nữa là 21 tuổi rồi, cái tuổi mà mẹ tôi hay kêu la rằng:


“ Trời! con gái nhà người ta một chồng, một con rồi, nhà cửa đầy đủ rồi, còn mày thì sao thế hả con.” Tôi lười nhác trả lời kiểu:


  • Mami à! Con còn đẹp còn trẻ chán. Có chồng vội làm gì, để lời ru thêm buồn…. ờ mà hình như tôi vừa mượn lời bài hát nào đó cũng không nhớ nổi, nó thuộc dòng nhạc mà bà chị cùng phòng tôi hay nghe, tôi cũng kiểu ngân nga theo điệu nhạc.

  • Hai mẹ con tôi hay có kiểu đối thoại thế này:

  • Mẹ: Này con mày có người yêu chưa?

  • Tôi: Chưa mẹ!

  • Mẹ: Tại sao?

  • Tôi: Vì con mẹ xấu, bẩn bựa, lười nữa.

  • Mẹ: ukm đúng, khoan hãy có người yêu, lo học đi con.

Blog Radio 19: Hoa Nắng
Blog Radio 19: Hoa Nắng

Tôi thích có những cuộc nói chuyện rỗng têch như vậy khi về nhà hay kể những câu chuyện xàm xí đế nhất trên đời như con gián và con mèo yêu nhau vậy. Mẹ tôi nhiều lúc cũng tin kiểu:


Mẹ ơi con có người yêu rồi.


  • Ngưng xạo sự đi con.

Mẹ ơi! Con yêu mẹ!


  • Hết tiền tiêu rồi phải không?

Thường thì kết thúc bằng cái gãi đầu ngây ngốc của tôi.


Mẹ tôi bắt đầu kể chuyện cổ tích kiểu: ngày xưa mày nghịch lắm, bướng lắm con ạ! Mày ha hư nết lắm, đành hanh lắm, sai việc gì cũng không làm. Không bao giờ mà biết vâng lời.


Tôi: Mẹ con có phải giống mẹ không?


Mẹ: Không.


Tôi: Hay giống ba mẹ nhỉ?


Mẹ: Không


Tôi: Vậy con có phải con ba mẹ không?


Mẹ: Có


Tôi thích mấy câu chuyện cổ tích mẹ kể, ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa như trái đất vậy, à cách đây 20 năm về trước, vào một ngày mà hình như không ai nghĩ tới đó là ngày rằm trăng tròn vào tháng 5 trong lúc mùa vụ bận rộn nhà nhà người người đi gặt lúa thóc thì mày được sinh ra. Mà không biết tại sao đã sinh khó lại có cứng cổ quấn  3 vòng vậy là cứng đầu con gái sinh ngày rằm lại khó nuôi, phải đưa vào đình chùa gửi, mẹ nói rằng ngày xưa có một con nhóc cứ thấy mẹ là chạy lại toe toe ôm chân mẹ, và bây giờ nó cũng như vậy đi học về nằm ôm chân mẹ, chuyện kể rằng: Nó không nghe lời mẹ nên bị đánh mà cũng đau khổ dằn vặt dữ dằn lắm, đến giờ nó cũng không nghe lời mẹ, đi tắm sông và buổi trưa, làm bể chén đĩa là thường xuyên, ừ thế đấy vậy mà 20 năm trôi qua rồi, hình như nó lớn rồi. Tôi không biết nhân vật chính ở đây là ai đâu nhé!


Blog Radio 19: Hoa Nắng
Blog Radio 19: Hoa Nắng

Ngày nào đó mẹ tôi kể chuyện cổ tích mà bà ấy cũng kể với đôi mắt sáng rực đầy yêu thương. Mẹ chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của mình nhưng luôn nhớ ngày sinh nhật của con gái mình.


Tôi hay hỏi mẹ rằng: Uả mẹ ơi! Sao con tên Hằng ý nhỉ?


  • Vì ông ngoại đặt vậy.

  • Vì con sinh vào ngày rằm, ngày trăng tròn tháng 5 ngày lúa thóc đầy bồ ngày mà mẹ thấy sao mệt mà vui.

Mẹ có biết về hoa nắng không ạ!


  • Hướng duơng hả?

  • Có một loại cây luôn hướng về ánh mặt trời, làm người thì luôn ngay thằng hướng về ánh dương vì không phải là nắng cũng có thể chói chang.

  • Nghe nhạc Trịnh Công Sơn đi con.

Mẹ tôi nói: Mặt trời vào mùa hạ luôn đẹp nhất, chúng mọc ở hướng đông rồi lặn ở hướng tây nhưng con có biết là tia nắng của mặt trời mùa hạ tuy chói chang nhưng rực rỡ, nắng có thể làm tâm hồn ai đó nở hoa con gái ạ!


Cô gái của tôi, cô gái tôi dành cả cuộc đời để theo đuổi, ánh dương ấm áp!


Tác giả: Hồng Dương


Biên Tập: Hà Nội – Giọng đọc: Ngọc Ánh


Sản Xuất: RadioPlus.vn



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ







  1. Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ




    20.35




Blog Radio số 18 – Viết về mẹ là một nguồn đề tài bất tận, nơi khơi nguồn của bao cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời. Tình mẫu tử thiêng liêng theo ta làm hành trang bước vào cuộc sống, để ta lớn lên, trưởng thành hơn và vững bước trên con đường mình đã chọn.


Có ai đó đã nói với tôi rằng: “Khi gồng mình trong guồng quay của cuộc sống, tôi chỉ muốn một phút thảnh thơi, để về nhà, xà vào lòng mẹ, để hít hà cái cảm giác thân thương đã từng đánh mất, để thấy lòng được bình yên.” Thời gian trôi, lời nói ấy phải chăng thấm dẫn vào từng ngóc ngách, để rồi thấy tiếc nuối khoảng thời gian bên mẹ ngày xưa không biết nâng niu, quý trọng từng giây từng phút.


Bạn thân mến! Bạn có biết ngày Chủ nhật thứ 2 trong tháng 5 là ngày gì không? Ngày của mẹ đấy! Một ngày để bạn, tôi, chúng ta cùng hướng tình yêu thương về những người mẹ tần tảo của mình, mang theo lòng biết ơn, tôn kính vô hạn. Tối Thứ 7 tuần này, hãy cũng BlogRadio chia sẻ tình cảm ấy nhé!


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ kính yêu!


Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với Mẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm tim con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…


Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có 2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bị sốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc gia truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác ấy, và nhờ tình thương của Mẹ…Lo con không nhanh nhạy như bạn bè cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất trường mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vòng huyện. Nhưng con không được thi tiếp vòng tỉnh vì lý do tưởng chừng vô lý, nói khiêm tốn là con không xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gì đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hình thức…


Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn. Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng như Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lòng. Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơ của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu trong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài của con. Nhưng Mẹ ơi, xin một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo cách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng hướng. Xin Mẹ đừng lo.


Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa con ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn: “Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõi dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo hắt, nước mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá như lúc đó con có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu… Nhưng năm đầu tiên không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một đứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quả học tập của con không như mong muốn. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọng vì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của Mẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp, thậm chí cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắc đến.Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sẽ thay đổi được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễ coi một chút.Nhưng con đã không còn giỏi như trong suy nghĩ của Mẹ. Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm…


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thế khác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đều giành làm hết phần, không để con cái làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụi con vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc bình thường của Mẹ, thản nhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ mệt mỏi, Mẹ không khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường mà con thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nên luộm thuộm, không khí ngột ngạt khó chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, căn nhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọng với con và gia đình mình như thế nào.


Hôm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Con miên man, không biết Mẹ và em ở quê bao giờ mới đến được những nơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “Sài Gòn đẹp quá, rộng quá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn muốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo lắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày hại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi,…”. Đến tận bây giờ, con cũng chỉ làm Mẹ phiền lòng, lo lắng vì con cãi Mẹ không muốn về quê, vì con mãi không khôn ra, con không biết suy nghĩ. Mơ ước những điều lớn lao đâu đâu mà những việc cỏn con ở nhà con không hề để ý, từ tấm phên nham nhở giấy dán bong ra, cái chày đâm tiêu Mẹ để ở đâu hay chiếc xe Mẹ hay chạy có êm ru, nhẹ đạp như Mẹ nói…


Thật sự con thấy mình vô tâm, thậm chí vô tình với Mẹ. Chưa một lần con nói câu con thương Mẹ, để con làm cái này cho, con làm cái kia cho Mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi Mẹ dù con biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để Mẹ buồn giận triền miên. Nghĩ lại con thấy mình càng ngày càng tệ. Ngày trước, mỗi khi Cha Mẹ đi mua dừa về, thấy con cơm nước đâu ra đó, có thêm bình thủy nước nóng, pha sẵn bình trà để trên bàn là Mẹ chỉ cười cười, cố giấu niềm vui trong ánh mắt. Giờ chỉ thấy mình lười biếng, làm khổ Mẹ thêm. Những niềm vui giản đơn với Mẹ dường như rất ít. Đời Mẹ buồn nhiều hơn vui, chỉ có con cái làm an ủi. Vậy mà…


Con không hứa điều gì cả, vì con sợ mình sai lời, mình thành kẻ nói dối, thất bại. Cảm ơn Mẹ vì Mẹ là Mẹ của con. Và con xin lỗi vì những muộn phiền, lầm lỗi con đã gây ra cho Mẹ. Thật tâm, con yêu Mẹ thật nhiều.


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ kính quí của con!


Khi con viết nên những dòng chữ này là lúc con đang nhớ về mẹ rất nhiều. Ở nơi đây con chỉ có một mình và con biết lúc này mẹ cũng vậy, mẹ cũng đang phải chịu cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cái thời tiết lành lạnh cuối mùa Đông của Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ ơi, con thèm lắm cái cảm giác được sà vào lòng mẹ, được mẹ xoa đầu và nhè nhẹ vuốt lưng con. Con nhớ mẹ nhiều lắm!!! Và bao nhiêu kỉ niệm ngày bé ùa về trong con. Nó làm con muốn về ngay với mẹ. Ước gì giờ này mẹ ở bên con.


Con nhớ ngày còn nhỏ, con là một đứa trẻ bướng bỉnh và lì lợm, con khiến mẹ phải lo lắng và la mắng con suốt ngày. Ngày đó, nhà mình lắm khó khăn, mẹ phải tất tả ngược xuôi lo cho gia đình. Mẹ làm đủ mọi nghề thợ may rồi buôn bán… cũng chỉ vì muốn con có được cuộc sống đủ đầy. Trong những ngày con sống xa bố, mẹ vừa là mẹ lại vừa là cha, mẹ đã cố gắng để con không cảm thấy thiếu vắng tình thương của bố, mẹ vừa hiền dịu yêu thương con nhưng cũng rất nghiêm khắc.


Ngày bé ấy, có lần con đã trốn mẹ đi chơi ở bờ sông vào trưa hè nóng bức. Con đã mải mê vui đùa mà đâu biết mẹ lo lắng đi tìm con đến phát sốt và con đã không hề biết khoảnh khắc ấy đối với mẹ khó khăn như thế nào, khi thấy con mẹ đã tức giận đánh cho chân con đau lắm, lúc ấy mẹ có biết không con đã rất căm giận mẹ con đã nghĩ rằng mẹ không hề thương con. Giờ nghĩ lại con mới biết đó chính là tình thương mẹ giành cho con, bởi mẹ thương yêu con quá nhiều nên mới đánh con như vậy. Mẹ ơi cho con xin lỗi!.


Rồi những ngày mưa gió, rét buốt, đường trơn lắm mẹ vẫn gồng mình chở con đến trường, ngồi sau mẹ được tấm lưng mẹ chở che con cảm thấy ấm và yên lòng lắm mẹ ạ! Lúc ấy con muốn nói “con yêu mẹ”.


Con nhớ lắm mỗi lần mẹ đi chợ về con lại hồ hởi đón mẹ từ đầu ngõ để chờ quà. Rồi những lần con nói với mẹ “con thèm ổi lắm mẹ ạ”, “con muốn đôi dép con mèo”,… là chỉ ngày hôm sau con đã có được chúng. Nhưng con khờ dại cứ nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên mẹ phải làm cho con nên con đã cứ mãi vô tâm mà không hề nghĩ tới mẹ.


Biết bao lần sách vở của con được mẹ xếp lại gọn gàng trên giá, bởi con luôn bày bừa mà không chịu dọn.


Mẹ kiên nhẫn ngồi hàng giờ để giảng bài cho con khi con không hiểu. Mẹ luôn luôn lắng nghe những câu chuyện, những tâm sự của con rồi chỉ bảo cho con một cách tình cảm.


Khi con lớn hơn thì mẹ giống như là một người chị, một người bạn, một chuyên gia tâm lí của riêng con. Mẹ đã không ngần ngại khi chia sẻ cho con mọi vấn đề trong cuộc sống từ học tập, kĩ năng sống, chuyện tình cảm…


Và cũng thật nhiều lần mẹ mắng con vì đống áo quần chưa giặt mà cứ treo lên móc “lười thế này thì khi nào cho lớn!” xong rồi mẹ lại lặng lẽ đưa đi giải quyết hộ con.


Quả đúng thật con có lớn mà chẳng hề có khôn, cái tính hậu đậu chẳng thể bỏ được, lúc nào cũng như đứa con nít, cứ thích làm nũng mẹ, cứ khiến mẹ phải bận lòng lo lắng không thôi.


Tình yêu thương mẹ dành cho con thật lớn, con cảm nhận được điều đó từ trong ánh mắt của mẹ. Câu nói “mẹ yêu con, con gái của mẹ” vào cái ngày con phải xa nhà đã khiến cho con khóc thật nhiều, con cảm thấy mình là đứa con quá tồi tệ, con thấy thương mẹ nhiều hơn, thấy mình thật khô khan.


Thế nhưng, chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ mà con dám bày tỏ tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con một lời chúc hay một cánh hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?! Đứng trước mẹ con luôn cảm giác mình như một đứa trẻ lên 3: yếu ớt, vụng về,càn che chở. Và con thấy bình yên lắm khi ở bên mẹ.


Nay con đã là một cô sinh viên đại học sống xa nhà, xa vòng tay yêu thương chở che của mẹ. Nhưng mẹ thân yêu ơi, mong mẹ đừng quá lo lắng về con mẹ nhé. Con đã lớn và sẽ biết tự chăm sóc bản thân mình mẹ ạ. Chỉ cần khi con về nhà mẹ vẫn ôm con vào lòng vào mỗi tối, vẫn kể chuyện cổ tích cho con nghe, vẫn cho con gác chân khi ngủ, mẹ vẫn gãi rôm ru con ngủ, vẫn vỗ về âu yếm con . Hãy cho con sống như 19 năm về trước và đừng bắt con phải dậy đúng giờ vào mỗi sáng mẹ nhé!


Con muốn nói với mẹ rằng con cảm ơn mẹ rất nhiều. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra trên cuộc đời này, đã yêu thương con hơn chính bản thân mình. Cảm ơn mẹ đã cho con được lớn lên bởi dòng sữa ngọt ngào- thứ đẹp đẽ nhất của mẹ. Cảm ơn mẹ vì tất cả mọi điều mà mẹ dành cho con. Con yêu mẹ nhiều lắm. Con xin kính chúc mẹ của con luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và thành công. Con mong mẹ hãy đặt nơi con một niềm tin vững chắc mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ nhưng có lẽ sẽ không thể bằng tình mẹ yêu con. Con không thể nói ra được hết tình cảm của con đối với mẹ…


Yêu mẹ nhiều


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Gửi mẹ yêu thương!


Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng


Khuôn mặt ấy vì con nên hốc hác


Đôi mắt ấy vì con mà thức trắng bao đêm


Dáng lưng ấy vì con mà còng xuống


Dòng sữa mẹ cạn kiệt cũng vì con


Chính vì con, mẹ hi sinh tất cả


Dành cho con tình thương vô bến bờ


Nhưng mẹ ơi, sao thế nhỉ?!


Yêu thương mẹ mà con chẳng dám nói nên lời….


Bạn thân mến!


Bao lâu rồi bạn chưa nói 3 từ “Con yêu mẹ”? Bạn có tự hỏi từ bao giờ bạn ngại bày tỏ cảm xúc của mình với người mẹ kính yêu thay vào đó là những lời yêu thương dành cho một ai đó? Hãy lắng lại một chút để lắng nghe trái tim mình và đừng ngần ngại gọi điện cho mẹ thân yêu, để nói lời cảm ơn vì tất cả. “Cảm ơn mẹ”. Chỉ thế thôi cũng đã “đủ” rồi…..


Biên tập: Quỳnh Trang – Giọng đọc: Ngọc Ánh


Sản xuất & Biên tập: RadioPlus.vn



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Anh biết gió đến từ đâu - Cửu Nguyệt Hi

Truyện Ngôn Tình – Đó là họ, những con người bỏ quên cả thanh xuân, không màng cả tính mạng, ăn ăn gió nằm sương; mỗi lần đi chợ, đến cả cọng hành cũng nhất quyết phải trả giá lên xuống; ly nước “con người thành thị” tráng đũa cũng vẫn uống bởi sợ “lãng phí”. Vậy mà vẫn quyết bám chặt lấy vùng đất hoang vu đầy nắng, đầy gió, đầy cát, đầy tuyết, vùng đất mà trong một ngày có thể sáng là nắng vàng rực rỡ, chiều là bão tuyết bão bùng, tối lại là mưa rơi tầm tã ấy.


Tình cảm của họ cũng như chính con người họ, kiên trung, giản dị mà chân thành….


Cuốn sách không chỉ nói lên tình yêu đẹp đẽ của hai nhân vật chính, phải biết trân trọng từng chút thời gian yêu nhau, bên cạnh đó cuốn sách còn có thông điệp truyền tải rất ý nghĩa như bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã (linh dương Tây Tạng, cá voi Bắc Băng Dương), tiết kiệm nước sinh hoạt.




Tác giả: Cửu Nguyệt Hi – Giọng đọc: Lê Duyên


Nguồn: Le Duyen Channel



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Từ bỏ em, kiếp sau nhé

RadioPlus.vn – Ninh Phúc Sinh vừa tốt nghiệp đại học đã bị gia đình ép đến một cuộc xem mắt hết sức “khủng bố” – đối tượng là Hạ Trường Ninh, một người có trình độ văn hóa tiểu học…


****


Từ bỏ em, kiếp sau nhé mở đầu bằng một cuộc xem mặt kì lạ với sự tham gia của hơn năm mươi người bạn của “đằng trai”. Điều đó đã làm cho Ninh Phúc Sinh, một cô gái ngoan ngoãn sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức vô cùng bất bình. Sau buổi xem mặt, cô đã lập tức đưa anh chàng đáng ghét Hạ Trường Ninh vào “danh sách đen”…


——*****——



Ninh Phúc Sinh vừa tốt nghiệp đại học đã bị gia đình ép đến một cuộc xem mặt hết sức “khủng bố” – đối tượng là Hạ Trường Ninh, một anh chàng nghe nói mới có trình độ văn hóa tiểu học, nhưng là “con ông cháu cha”, lại có sản nghiệp kinh doanh riêng. Trong buổi xem mặt, Hạ Trường Ninh còn mời đủ năm mươi ba người bạn tới nói chuyện, ai ai cũng gọi Ninh Phúc Sinh là chị dâu. Lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng về Hạ Trường Ninh đã đủ cho Phúc Sinh sợ chết khiếp. Cô quyết định phải tránh thật xa tên “lưu manh” đó.


Phúc Sinh tìm mọi cách né tên “lưu manh” này để đi gặp các đối tượng khác, nhưng tai mắt đàn em của hắn quả là dày đặc khắp nơi, cô lại trót “ra mắt” rồi nên đi đâu cũng bị nhận ra, và thông tin cũng được nhanh chóng báo đến tai gã “lưu manh” Hạ Trường Ninh.

Nhờ bạn bè giới thiệu, Ninh Phúc Sinh quen Đinh Việt, một anh chàng đẹp trai, dịu dàng và biết cách quan tâm người khác, đúng gu đàn ông Phúc Sinh mong muốn. Trái tim bé nhỏ của Phúc Sinh không ngừng đập rộn ràng khi nhớ về Đinh Việt.

Nhưng Hạ Trường Ninh vẫn không buông tha cô, anh bám theo cô mọi nơi, đến trường cô dạy, về nhà, ép cô đến trường bắn với mình. Lại còn cô nàng Ngũ Nguyệt Vy – con gái của thủ trưởng Hạ Trường Ninh bám theo anh không rời, luôn gây khó dễ cho Ninh Phúc Sinh.

Những mối quan hệ đan chéo, tình cảm chân thành với Đinh Việt không ngừng lớn lên và trỗi dậy, sự đeo bám của Ngũ Nguyệt Vy, cộng với lời tuyên bố “Từ bỏ em, kiếp sau nhé!” của Hạ Trường Ninh, cô gái thuần khiết, vô tư Ninh Phúc Sinh rối như tơ vò.

Khi Phúc Sinh chia tay Đinh Việt, Hạ Trường Ninh đã ở bên cô, giúp cô vượt qua đau khổ tuyệt vọng, Phúc Sinh cũng bắt đầu hiểu nhìn rõ hơn con người của Hạ Trường Ninh – một người đàn ông bản lĩnh và nghị lực…..


Tác giả: Trang Trang – Người thực hiện: Hải Yến, Minh Trang


--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

RadioPlus.vn – Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….


Hai giờ sáng, tất cả đang chìm trong thinh lặng ngoài tiếng lách cách của chiếc đồng hồ treo tường, hình như có tiếng gió rít nhẹ, tiếng gió lành lạnh báo hiệu một cơn mưa rào sắp đổ. Còn anh thì đang loay hoay bên những ngày của quá khứ, những ngày của mưa, những ngày với một giọng nói nhẹ nhàng ‘NÊMÔ cà phê anh nhé”. Một góc quán cà phê quen thuộc của đôi ta…




 


Có những tình cảm phải chẳng bao giờ được hoàn mỹ…


 


Có những lời yêu thương anh sẽ giấu nơi đây mãi thôi.


 


Có những lần hạnh phúc tắc đường… để anh đến trễ trong cuộc đời em…


 


Anh có thể làm gì cho một tình yêu đau buồn như thế này đây…


 


Một khoảng trời thật gần giữa hai chúng ta mà sao như xa xôi quá.


 


Sài gòn… những cơn gió lùa lạnh đến tận gai sống cái đêm chúng mình chia tay…


 


Anh chỉ biết ôm mình trong bóng tối, ôm mình trong nỗi cô đơn lặng lẽ, và những gì anh có thể làm là khóc… khóc đến quên đi cả cái cứng rắn của bản thân.


………………..


 


Chúng ta… những con người đã có cho mình một nửa trái tim… Vậy thế mà vòng xoay của duyên số lại cho chúng ta gặp nhau… Để rồi yêu thương của chúng ta trở thành sai trái.


 


Những ngày bắt đầu cho đến kết thúc của anh và em thật ngắn so với cái tình cảm mình dành cho nhau. Anh nhớ những ngày bình yên bên em, những ngày ấy thật vui và hạnh phúc biết mấy, nhưng cũng những ngày ấy anh biết em lại phải đấu tranh giữa lí trí và con tim, anh biết em mệt mỏi và bế tắc… vì anh cũng không khác…


 


Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!
Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

 


Có lần em hỏi anh:


 


– Anh sẽ yêu em trong bao lâu?


 


– ‘…….’” Anh ngập ngừng không trả lời vì câu hỏi như một kí kết.


 


– Thế anh hỏi lại em đi.


 


– Em sẽ yêu anh trong bao lâu?


 


– Anh có biết những gì giữ trong tim ta còn hơn cả cái gọi là yêu không, anh… em sẽ giữ anh trong tim em, một góc nhỏ thôi nhưng sẽ chẳng bao giờ em xóa nó đi.


 


– Vậy anh cũng giữ em trong tim nhé?


 


– Mình…ngang trái quá anh ha.


 


– Ừ, giá như… anh không đến trễ trong cuộc đời em…


 


– ‘….”


 


Chúng ta lại cùng nhau im lặng mà như đọc được tất cả suy nghĩ của nhau…


 


Cái cảm giác một người cứ mãi ở trong tầm mắt, cứ mãi nằm trong tim, nhưng không bao giờ ở trong vòng tay mình thật tệ, nó giống như việc ngước nhìn bầu trời cao vời vợi quá xa tầm với, dù luôn ở rất gần nhưng không bao giờ chạm tới được, đó gần như là cảm giác tuyệt vọng!


 


Anh mở nhật kí ra đọc lại yêu thương của chúng mình, anh chợt thấy đắng nghét vị chia ly ở những trang cuối, những dòng chữ chỉ còn xót lại cho một người đến trễ…


 


Một vài dòng chữ nghệch ngoạc sự buồn bã mà cảm giác như vẫn còn đâu đó:


 


‘Hôm nay, anh gặp em, có cả anh ấy, chồng em… Anh nhìn thấy hai người bên nhau, một điều hết sức bình thường, vậy mà với anh sao lại khó chịu quá, khó chịu đến mức nghẹt thở, anh lại tự nhủ và biết rằng mình không có quyền như thế”.


 


Bao nhiêu lần anh hứa với lòng sẽ để em yêu thương một cách bình yên, sẽ trả em về với người ấy, thế mà mỗi lần như thế anh lại có làm được đâu… lại trống rỗng, lại nhớ em… nhớ em đến mệt nhoài cả lí trí…


 


Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….


 Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!


  • Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

 


Mùa thu đến rồi, cái mùa lá rụng, cái mùa xe xát nỗi yêu thương…mùa thu của tháng tám, tháng tám của một ngày ta xa nhau…


 


Anh biết hai chúng ta đã đi quá giới hạn cho một tình yêu như thế…


 


Cái đam mê, sự yêu thương kìm nén đã làm anh đánh mất đi vệt ánh sáng cuối cùng còn lại cho tình yêu chúng mình.


 


Giờ đây bên anh chỉ còn lại một hoàng hôn cho những ngày sắp tới…


 


Nếu em hiểu tình yêu là chiếc lá xanh tươi.


 


Chắc em sẽ hiểu nỗi đau mùa lá rụng.


 


Xin lỗi em…


 


Xin lỗi chiếc lá mong manh mùa gió lớn….


 


Xin lỗi… vì anh đến trễ trong cuộc đời em!


 


Bài viết được gửi từ bạn đọc Ken Triệu- kentrieu.roinbi@



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2017

Gom Nắng Cho Em - Chúy

Sách Văn Học Việt Nam –  “Gom nắng cho em” là tác phẩm đầu tay của tác giả trẻ có bút danh khá ngộ nghĩnh: Chúy (tên thật Diệu Thúy). Câu chuyện được lấy cảm hứng từ tâm sự của một bà mẹ trẻ trên diễn đàn dành cho phụ nữ. Đây được coi như cuốn truyện nhỏ nhắn gửi gắm những thông điệp thú vị, chân thành về cuộc sống hôn nhân gia đình cho những phụ nữ trẻ.


“Gom nắng cho em được kể như những lời tâm sự, giãi bày của một bà mẹ trẻ mới chỉ 25 tuổi, có một cô bé con tên Hải Vy. Gia đình nhỏ bé ấm áp của bố mẹ “trẻ con” không hẳn đẹp đẽ và giản đơn như chị đã mơ và mong đợi….




Tác giả: Chúy – Phát Hành: AnphaBook



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Những Xác Chết Câm Lặng - James Hadley Chase

Truyện Trinh Thám – Hình Sự – Hamintơns Rois (Henri Rutlan) là tình nhân của bà Van Blâycơ. Hắn muốn nắm trong tay câu lạc bộ “Quả táo vàng” nhưng ông Van Blâycơ không đồng ý. Với ý định muốn chiếm đoạt tài sản của chồng và giúp nhân tình, bà Van Blâycơ đã tìm cách thủ tiêu chồng. Và để tạo chứng cớ ngoại phạm, thật may mắn cho bà khi Hátly dẫn cô người mẫu Frensis Bennet đến gặp bà. Cô này sẽ giống bà từ hình thể lẫn màu tóc, nên sẽ thay thế bà sang Paris, trong khi bà vẫn ở Tampa Xity. Bennet đến Paris dưới tên của bà Van Blâycơ. Nhưng Van Blâycơ là vợ của một nhà cự phú, nên để tránh sự chú ý phải thuê phòng ở khách sạn George V. Sau khi trở về Oenđen, Bennet lại phải đổi tên Fây Bensơn và đến làm cho câu lạc bộ Florian, vì bị phát hiện đó không phải là bà Van Blâycơ thật. Vì vậy, Bennet (Fây Bencơn) bị giết rồi lần lượt những người liên quan gây bất lợi cho bà ta cũng bị giết. Đó là những cái chết mà Van Blâycơ cho là “những xác chết đã vĩnh viễn câm lặng”. Vụ án mất tích của Fây Bencơn đã xảy ra 14 tháng và đã được nhân viên Tạp chí “Các sự kiện hình sự” lật lại. Đó là Beeny và Xlâyđen, hai người đã bất chấp nguy hiểm và họ đã thành công.




Tác giả: James Hadley Chase – Thực hiện: Lê Duyên

Nguồn: Le Duyen Channel



--------------
nghe đọc truyện đêm khuya vov - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Ly Hôn Đi, Điện Hạ - Lục Thiểu

Truyện ngôn tình – Ly Hôn Đi Điện Hạ


“Cô để cô dâu của tôi chạy mất, vậy thì cô thay thế cô ấy đi !”


Trước hôn lễ, cô từ dâu phụ nhanh chóng biến thành cô dâu, gả cho người đàn ông gian tà vốn là anh rể cô !


Sau khi kết hôn, anh lạnh nhạt với cô, không ngừng có scandal tình cảm, cô nhịn.


Nhưng mà khi phát hiện mục đích khi anh cưới cô không hề đơn thuần, thì một tờ giấy ly hôn ngay lập tức được đưa đến trước mặt anh: “Ly hôn đi, điện hạ !”


Nhưng anh lại cười đến tà mị: “Ly hôn… Trò chơi vừa mới bắt đầu, tôi làm sao có thể để cho em rời đi?”


Một trò chơi do anh thiết kế, lại chọn sai đối tượng.


Đâm lao thì phải theo lao, một âm mưu được mở ra và theo sau nó lại là một cái bẫy lớn hơn nữa! Nhưng mà, trong trò chơi này, rốt cuộc là ai tính kế ai?



Tác giả: Lục Thiểu – Thực hiện: Lê Duyên


Nguồn: Le duyen channel



--------------
nghe đọc truyện đêm khuya vov - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa

Nghe truyện đêm khuya “Hương thôn dã” của Nguyễn Thị Kim Hòa đã khai thác số phận của nhiều nhân vật lịch sử Việt Nam cuối thế kỉ 18 như Trịnh Cán, thứ phi Đặng Thị Huệ, Quận Huy, Trịnh Sâm, Đặng Mậu Lân. Tuy nhiên những sự kiện lịch sử ấy không đóng vai trò chính yếu, mà kí ức, tâm trạng nội tâm của nhân vật mới là điều được nhà văn quan tâm. Trong những hoàn cảnh cái xấu, cái ác lan tràn thì cái đẹp, cái thiện càng bị thử thách. Khung cảnh trong trẻo của những đồi chè, kí ức đẹp của nhân vật Đặng Thị Huệ khi còn ở đất Kinh Bắc như là nơi gửi gắm cái thiện của bà. Những nhân vật lịch sử chỉ là chất liệu để tác giả gửi gắm cảm xúc, là cái nền thể hiện cuộc đấu tranh giữa hiện thực khách quan xấu xa và nội tâm tốt đẹp của con người.




[caption id="attachment_22087" align="aligncenter" width="630"]Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa[/caption]

Thu Nhi đã về. Gói giấy nhỏ vừa lấy ra khỏi thắt lưng đã chênh chao lòng ta vì một làn hương quen thuộc. Mùi khê khê nồng nồng của những liếp rơm vàng lựng ngả màu dưới nắng. Mùi bảng lảng quyền quyện của đám gió kéo nhau về từ đâu đó trên những vườn trái chín. Và cả mùi thanh tao như cất ra từ những mảng trong vắt của khí đất, khí trời. Bàn tay ta tự dưng run lên. Mùi quê hương ta đó. Mùi dịu dàng ngọt mát lòng bàn tay ta. Mùi chảy tràn ra từ những kẽ ngón tay, để giọt nối giọt rơi xuống, rơi xuống… rơi vào lòng ta nhói buốt. Kinh Bắc… ôi Kinh Bắc! Có phải quê hương đang gọi ta bằng những giọt thiết tha này.

- Lệnh bà! Sao lệnh bà lại khóc?

Ô hay! Là ta đang khóc sao. Nước còn có thể trào ra từ khóe mắt khô kiệt này sao?

Thu Nhi đang quỳ kia. Tội nghiệp, con ơi. Con có lỗi gì đâu. Con là người ơn của ta đấy chứ. Giờ phút này, còn ai nữa ngoài con kính ta, ở bên ta. Ngoài con, còn ai nữa cho ta nghe lại một lần tiếng gọi âm thầm, da diết của quê hương.

Tiếng gọi lẫn trong làn hương trào ra tự bao giờ khỏi lớp giấy gói thô mộc, đơn sơ. Tiếng gọi sắc lại đậm như màu đen sẫm trên nhúm sợi khô gầy. Nhón một sợi nhỏ đưa lên môi, ngậm chặt, ta như lịm đi vì vị quê hương không chỉ vỡ òa trên đầu lưỡi thô sần. Vị quê hương dắt ta đi.

Đất Kinh Bắc, làng Chè. Ngôi làng nhỏ quanh co uốn theo chiều lượn một dòng sông. Nơi nắng rải mật không hết những đồi chè, những mênh mông thẳm xanh ngút ngát. Nơi gió dạo mỏi chân nghỉ lại làm bay tung váy áo đoàn thiếu nữ mỗi sáng ra đồi, để hương con gái, hương chè thanh thoát quyện tràn trề trong gió. Ta thấy lại ta trong đoàn con gái đó. Má thắm, môi hồng, bàn tay thon lướt trên những búp chè. Lá chè xanh lắm, xanh óng ánh, xanh non tơ. Tiếng hát bầy con gái cao và trong lắm. Hơn cả tiếng suối, tiếng sương vỡ mỗi tinh mơ.

Hát rằng:

“Lá xanh, hoa trắng, hương nồng

Gói duyên em đợi tấc lòng trượng phu.”
Minh họa: Vũ Đình Tuấn
Ta lại thấy ta bẽn lẽn không dám nhìn lên trong đêm Hội Gióng đầu làng. Ánh mắt người cầm trống chầu nhìn ta sao còn ấm hơn bếp lửa hồng mẹ nhóm.

Ánh mắt rơi bỏng rát gót chân ta ngày mười sáu tiến cung.

Buổi ấy, nắng đứng, gió ngừng. Hương chè bị buộc lửng lơ tắt giữa lưng trời. Ta đợi mãi, đợi mãi để nghe một mùi vị quê hương, một tiếng gọi quê hương. Nhưng vô vọng. Quanh ta chỉ toàn nước mắt.

Nước mắt người mẹ áo nâu sờn dấm dúi vào tay ta túi tiền đổi bằng nửa mảnh vườn. Nước mắt người cha xấp xõa mảng tóc bạc trắng rơi trên vành khăn xếp ông đồ. Nước mắt nhem nhuốc gương mặt em trai vừa chạy vừa ngã dúi dụi sau đoàn người ngựa xe trống lọng.

[caption id="attachment_22042" align="aligncenter" width="800"]Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa[/caption]

Ta cố quay đầu, quay đầu. Bụi mù lên che mất dáng em ta nhỏ nhoi, lạc lõng. Ta lại cố căng mắt, cố kiếm tìm. Chỉ thấy ráng đỏ thẫm bưng bít không gian chiều. Ụ rơm vàng, mái tranh, đồi chè, dòng sông. Quê hương chỉ còn là một vệt xanh mờ giữa biển trời đỏ lừ. Đỏ ngút ngàn, hun hút.

Sao quê hương không gọi ta một lần từ ngày ta mười sáu tiến cung?

Ta đã ôm vào cả trong giấc ngủ lạnh lẽo của một cung nhân hình bóng của những cánh đồng mượt lúa, những vạt đồi phủ xanh óng lá chè. Ta đã bao lần lén hít cho đầy căng, ngạt ứ trong lồng ngực mùi nước chè thơm mỗi lần pha hầu Trịnh tiệp dư.

Túi hạt ta mang theo từ quê nhà chỉ cho lên được cụm cây nhỏ nhắn ngang cửa sổ. Chè nhú lên, thân lẫn lá ngăn ngắt một màu. Ta chưa đợi được một búp hoa, một chiều mở cửa đã thấy những thân cây mảnh dẻ sõng soài trên nền đất lạnh.

Trịnh tiệp dư bỗng nhiên muốn trồng cúc. Cả mảnh vườn đất bị xới lên, băm nát. Trăm hồng nghìn tía rã rợi, tả tơi. Đến những thân tre khẳng khái cũng gãy gập khóc than, thì sá gì phận chè nhỏ bé của một cung nhân.

Ta không khóc trước những phiến lá chưa kịp phô hết màu xanh, còng queo rên xiết trong đám lửa rừng rực một khoảnh vườn.

Mười sáu tuổi, ngọn lửa góc cung Trịnh tiệp dư dạy ta: Không quyền lực, kiếp con người như kiếp cỏ cây hèn mọn. Sống - chết là tùy ý thích (dù là bất chợt) của chủ nhân.

Ta khéo léo hơn trong từng câu thưa bẩm, từng cái cúi đầu. Ta đẹp tay hơn trên những miếng trầu têm, những mâm bày hoa quả. Ta sớm hôm tưới bón, chăm chút cho thứ hoa tước đoạt mất của ta chút màu xanh ngắt quê nhà. Trịnh tiệp dư chung quy cũng một người đàn bà cô quạnh, thèm bầu bạn. Ta đợi một ngày mưa rả rích nhuốm lạnh lên cả ngọn đèn Trịnh tiệp dư thắp ngồi khâu, thẽ thọt khẽ khàng:

“Con nghe Chúa đang ngự ở Hậu viện. Sao mình không nhân lúc Khê Trung Hầu vắng mặt, đút chút tiền cho bọn thị nội để con vào dâng giúp bà một khay hoa. Con sẽ sửa soạn khay hoa thật khéo, biết đâu Chúa được đẹp lòng, Người nhớ đến bà.”

Tiệp dư suýt đâm cả mũi kim vào đầu ngón tay. Ánh mắt tin cậy ngước nhìn ta rạng rỡ cháy bùng một hi vọng đủ đánh tan hết màn mưa ảo não.

Ta có nghĩ về ánh mắt ấy lúc tẩm lên người thứ hương mê hoặc ta học được cách chưng cất bằng những quan tiền mẹ ta đổi nửa mảnh vườn. Thứ hương chắt chiu từ loài hoa trắng muốt mang tên ta.

Ta loáng thoáng nhớ rằng có một ánh mắt như thế lúc vờ luống cuống rơi khay hoa, để người đang ngồi miệt mài xem tấu phải ngước nhìn.

Và ta, trong cơn hoan lạc đến tận cùng giữa những mắt, môi, hơi thở..., lạ thay, không còn lởn vởn, nắm níu bởi một ánh mắt nào. Chỉ thấy rõ ràng một thảm rực vàng hoa cúc đang trườn lên, nuốt dần, nuốt dần một thân chè mỏng manh, bé nhỏ.

Cuộn mình trong lòng người đàn ông uy quyền đã bị ta nắm trọn cả trái tim, ta biết thứ đầu tiên phải vòi Chúa trồng bằng được cho ta trước cung Đoài: một hàng chè.

Hàng chè xanh màu quê hương ta thân thiết. Hàng chè chiều nào cũng nghiêng nghiêng lá uống từng giọt nước từ tay ta. Hàng chè được ta nâng niu từng búp nõn, từng cánh hoa. Thế mà sao hương tỏa ra từ những cánh mỏng trắng ngần, từ những phiến lá óng mướt lại nhạt thếch, vô hồn đến vậy. Hoa trắng kia, lá xanh kia nào khác đám đèn lồng rực rỡ chăng khắp lối Long Trì. Nào khác ngọn trúc xanh màu giả tạo không đủ làm ta vui trọn một trống canh.

Quê hương từ chối ta sao? Hương chè không một lần ôm ấp nữa cõi lòng ta sao? Ta bao đêm thao thức đợi. Ta bao ngày thơ thẩn đợi. Lá vẫn xanh, hoa vẫn trắng. Nhưng vô hương.

Kẻ dưới nói lén sau lưng ta: “Tuyên phi tâm ác, đến trồng chè cũng không tỏa được hương.”

Lân nghe được, kiếm xỏ lưỡi kẻ ấy, kiếm vung gẫy lìa hơn nửa hàng chè mạn trái. Lá rụng đầy thê thiết cả một góc cửa cung. “Em sẽ tìm cho chị thứ chè biết tỏa hương!” – Lân nói, rồi hùng hổ xách kiếm đi.

Am Thiềm, Lệ Mỹ, Lương Quy …, cả Đoài Cung trở thành một vườn chè rối mắt.

Ta lại nâng niu từng chiếc lá, ta đợi những búp hoa. Ta ngày ngày vò lá xanh đưa ngang mũi đợi một mùi hương trở lại. Và ta đợi mãi… Như buổi chiều mười sáu tuổi tiến cung.

Lân lại thêm một lần vì ta điên cuồng vung kiếm.

Lá nát, hoa rơi. Bọn thị nữ ra nhặt những cánh hoa, những đoạn cành gẫy lìa rưng rưng tiếc công chăm bón.

[caption id="attachment_21207" align="aligncenter" width="800"]Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa[/caption]

Ta đón túi chè khô Lân mang từ làng cũ về. Nhìn gương mặt lấm bụi đường, nhìn đôi mắt trũng quầng thâm đầy háo hức mong đợi của em, nhớ gương mặt trẻ con lem nhem nước vừa chạy vừa ngã dúi dụi sau đoàn người ngựa xe trống lọng.

Ta đã áp lên mũi, cố hít thật sâu dúm lá chè khô khét lè, hăng hắc. Ta vờ lâng lâng như trôi giữa mùi vị thân quen, mà đắng lắm cay lắm trong từng tiếng cười, từng câu reo mừng sung sướng.

Đủ rồi em ơi! Lân ơi! Lân có chặt bao thân cây, bao đầu người nữa thì có được gì đâu. Ta biết chứ. Quê hương đã cắt lìa ta đến cả chút hương vị cuối cùng rồi.

Quê hương cắt lìa ta như ngàn vạn mũi dao từ lời cha kí thác cắt lìa ta. “Ta tiếc cho con được một ánh mắt trong mà không phải một tấm lòng trong...”

Cha ơi. Một tấm lòng trong thì sao sống được giữa thâm cung nội phủ ngập ngụa những mưu toan tranh đoạt.

Cha ơi. Một tấm lòng trong thì muôn đời con của cha cũng như bao đóa phù dung nơi trướng phủ màn che này. Lặng lẽ tỏa hương, lặng lẽ đợi, rồi lặng lẽ tàn trong mỏi mòn đơn lạnh.

Tấm lòng trong thì Huệ này vẫn chỉ là loài hoa hương ngạt ngào mà vô sắc, lôi kéo sao được loài bướm chúa chỉ ngự tít trên tầng cao, ngắm hoa bằng mắt chứ không phải bằng trái tim.

“Được ở trên muôn người rồi, chị… chị… sống có vui không?”

Chờ đợi lớn nhất của Trịnh tiệp dư chắc là để trả lại ta bằng câu hỏi đó. Nên đôi môi khô khốc vừa thều thào dứt lời vào tai ta đã an nhiên vẽ thành một nụ cười lạnh giá. Ta không dám nhìn nữa thân người rộc rạc, mái tóc xơ xác lơ phơ trổ từng mảng da đầu. Ta đã phải thét gọi lũ cung nữ gỡ phụ ta cánh tay trơ xương nổi từng đám gân xanh chằng chịt như những thân dây leo cứ đu bám, níu chặt. Cánh tay người chết đã buông thõng, nhưng sao ta cứ thấy đám dây leo ấy không hề rời khỏi ta. Chúng cứ thít dần, siết dần cổ tay ta, tim óc ta, hơi thở ta. Ta không cách nào chợp mắt được.

Chúa hối hận vì trót chút thương cảm mà khuyên ta đến thăm Trịnh tiệp dư nằm bệnh lâu ngày. Chúa đốt sạch cho ta đám cúc héo úa, thơ thớt ở góc cung kẻ dám làm ta kinh sợ. Những cánh hoa vàng đã hóa khói lên trời mà vẫn không khiến lòng ta nhẹ nhàng như khói.

“…Chị… chị… sống có vui không?”

Thảng hoặc đâu đó len trong tiếng nhạc, lời ca réo rắt của đêm hội ngả nghiêng rượu, ngả nghiêng sắc đèn lồng. Đâu đó giữa những thầm thì âu yếm, êm ấm của gối chăn. Ta nghe những chuỗi lời gãy khúc, rì rầm.

Ta có vui không?

Vui không, khi trước ta, sau ta, quanh ta chỉ toàn là những sợ hãi, dè chừng, căm ghét. Những mũi tên tẩm độc ẩn dưới những cái đầu cúi, lưng khom, những tiếng cười đãi bôi giả tạo.

Ta vui không, khi bàn tay nắm quyền lực không lơi mà lại để buông tuột, để lạc đường mất đứa em ruột thịt.

Là ta hại em sao? Đứa trẻ mặt lem nước ngã dúi dụi chạy theo ngày ta được tiến cung.

Cả đời mình ta chỉ muốn giành cho em tất cả những gì gọi là sung sướng, đẹp đẽ nhất. Ta muốn bù đắp, muốn em ta có được mọi thứ mà cả tuổi thơ nghèo khó, cả những ngày đầu trưởng thành chính ta chưa dám một lần mơ tới.

Vậy mà chính tình yêu của ta, nuông chiều của ta đã biến Lân thành một kẻ bạo ngược, tà dâm sao.

Ôi, Mậu Lân! Có khi nào em oán trách, em chạnh nghĩ giá đừng làm em một người chị như ta?

[caption id="attachment_21202" align="aligncenter" width="660"]Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa[/caption]

II

- Lệnh bà có cần con đun nước?

Ơ hay. Thu Nhi vẫn còn đang quỳ đấy sao?

Thảng thốt, ta đỡ lấy bàn tay con trẻ thon mềm. Bàn tay này đây, giờ chỉ còn bàn tay này sửa giúp ta mái tóc búi chưa đều. Còn mỗi bàn tay này mang cho ta thêm tấm chăn bông ủ thân người lạnh cóng khi gió đông luồn qua cửa. Cũng bàn tay chưa đủ lớn này, mỗi nó dấm dúi vào tay ta lúc mấy cuộn chỉ thêu, lúc mấy phong kẹo lạc, và giờ là một gói chè.

Người lính già gác ngoài Vọng Lăng cảm thương ta, thỉnh thoảng vờ như không thấy để đứa con gái mười tuổi của ông lẹ bước qua. Ta nào đã làm được gì để khiến phải mạo hiểm cả hai cha con. Ta lo sợ thay hai con người chưa một lần quen biết. Ta vờ nổi giận, ta xua đuổi Thu Nhi. Để rồi mỗi lần gót hài con bé tiu nghỉu quay lui, khuất dần sau dãy nhà ngang, ánh mắt ta như bị đứt lìa, nửa tung hê chới với trong khoảng xanh bé tí lặng phắt sau ô cửa tò vò, nửa lông lốc lăn trên lởm sân rêu đổ những vệt chiều thâm thẫm. Ta thấy mình hay ra ngồi bên ô cửa trông về hướng dãy nhà ngang ấy những chiều sau, sau nữa… Ta ngong ngóng, ta thấp thỏm liệu có thấy lại không một mái đầu trẻ con lấp ló, một câu bẩm ấp úng rụt rè.

- Lệnh bà chớ lo. Người ta không bắt tội con đâu. Con sẽ nói mải chơi nên lạc ra đây. Ai mà lại đi bắt tội trẻ con!

Trẻ con! Ôi... trẻ con.... Con trai ta, Cán của ta. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ đấy thôi. Người ta đã toan giết nó lúc nó khóc đòi mẹ, đòi ăn. Người ta đã giam cầm, bức bách nó. Người ta nào thiết tha đến sinh mạng mong manh của nó. Con biết không? Mỗi đêm nhắm mắt ta đều nghe tiếng nó gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi”. Thao thiết không biết bao nhiêu lần. Vậy mà ta bất lực, ta buông xuôi. Ta không vuốt nổi đôi mắt con ta ngày nó lìa đời, ta không ôm được mái đầu non nớt của nó vào lòng mà gào khóc, không mặc được cho con ta bộ áo quần đẹp nhất để nó đĩnh đạc xuống dưới kia với tư cách một vì Tiên Chúa. Cung Quốc Công Phủ có bao xa mà mẹ con ta nghìn trùng cách trở.

Lãnh cung đêm ngày lạnh cóng, họ Dương lệnh cấm không được đem cho ta đến cả một tấm chăn mỏng. Ta hiểu nỗi hận của bà ta. Nỗi hận của kẻ dù sinh được trưởng tử cũng vẫn canh trường thao thức ôm sầu muộn, tương tư mong ngóng, khác nào phận cung nhân thấp hèn. Đàn bà chốn cấm cung đau khổ, tị hiềm, thù hận nhau quanh đi quẩn lại cũng vì một chữ Tình. Cả họ Dương, cả ta đều xoay vần trong cái vòng tròn tàn nhẫn tẻ nhạt đó, mà nào đã nhận ra.

Lãnh cung cũng có một ô cửa tò vò. Nhưng đến ngay cả nó cũng bị gông xiềng bởi hàng chấn song sổ dọc. Loáng thoáng bên ngoài những chấn song, ta thấy vài gương mặt quen. Những tia nhìn liếc nhanh thấp thỏm. Những dáng người vội vã lẩn lút. Ta không trách chúng. Đâu phải chỉ mình ta mới biết quên ánh mắt Trịnh tiệp dư. Ta đã là một bức tường đổ thì trách làm gì những phận dây leo.

Giữa bốn bức tường nặng nề tù hãm, ta không một lần khóc than. Không một lần để những kẻ bên ngoài chấn song nhìn thấy ta thảm sầu, đau khổ.

Ta hát. Ta cười.

Lũ rệp giường không làm giấc ngủ ta bớt sâu. Đám chuột trùi trũi, trơ ghẻ thình lình lao ra không làm bữa cơm nào của ta phải buông đũa nửa chừng.

Ta phải sống. Vì một lẽ duy nhất: Con ta, Cán của ta.

Ngôi Chúa của con, ta phải sống để giành nó lại cho con.

Vậy mà… Hỡi ôi, sao Cán không hiểu lòng ta. Sao con lại bỏ ta đi giữa lúc ta chẳng lúc nào ngơi dặn mình đừng bỏ cuộc.

Họ Dương thương hại ta hay cơn oán hận đã lên đến đỉnh điểm mà không cho ta hay ngày Quốc Công Phủ trắng màu tang.

Ta đã hát, đã cười điềm nhiên ngày con ta chết. Ta đã ăn thật no, ngủ thật ngon ngày con ta dưới ba tấc đất hồn khóc gọi “Mẹ ơi!”

Những bức tường lạnh lẽo chốn lãnh cung che mắt, bịt tai, trời ơi lẽ nào cũng bưng bít luôn linh cảm, luôn trái tim người mẹ của ta sao? Sao một người mẹ như ta mà không cảm được tiếng gọi đau đớn từ giã từ chính núm ruột của mình.

Dây trói, chấn song sắt, tường giam cao. Ta đã từng bất chấp tất cả thoát ra ngoài với ý nghĩ duy nhất là đến Quốc Công Phủ tìm con. Cửa Tuyên Vũ đầy lính gác ta cũng bằng mọi cách trốn qua khỏi để gặp được con.

Bọn lính Tam phủ đuổi được đã trói giật cánh khuỷu, lôi ta từ bến đò phố Khách qua khắp nẻo kinh kì như một mụ điên. Bọn cung nữ đã túm tóc xô ta ngã xuống sàn nhà ngay giữa Hữu Cung. Nhục nhã. Đau đớn. Nhưng ta vẫn ngẩng cao đầu, ta kiêu hãnh vì nghĩ đến con. Cán của ta. Điện Đô Vương của ta. Không thể có một người mẹ phải gằm mặt, thần phục, phải khóc lóc van xin.

Họ Dương bĩu môi xỉ vả ta mê hoặc Tiên Chúa, tráo thứ đổi ngôi. Nhưng còn đám quân Tam phủ công kênh hè nhau tràn vào phủ Chúa, cướp giết ngang nhiên bát nháo như giữa nơi phố chợ. Mẹ con bà ta dựa vào lũ chúng để truất phế mẹ con ta thì khác nào chắp thêm nanh vuốt cho bầy sói dữ. Liệu rồi xem họ thần phục chúng được đến bao giờ.

Chỉ thương Quận Huy vì ta mà mang thân hổ xuống đồng bằng.

Ta nhớ người. Tấm áo choàng trấn thủ lấm bụi ngày mới từ Nghệ An về yết kiến làm tim ta không dưng thắt lại, nôn nao.

Ta nhớ người. Bàn tay không dám nắm cánh tay ta đưa ra, cung lại trước mặt cùng cái cúi đầu: “Thần sẽ làm hết sức mình để bảo vệ Thái phi và Ấu chúa, theo di chiếu của Chúa Thượng.”

Ta đã nghe tiếng người thét giữa điện, tiếng voi rống khóc chủ thảm thương, phẫn hận. Bầy sói lang dùng móc lôi Người xuống từ bành voi, chúng lao vào cắn xé người, băm nát người.

Than ôi! Bậc Quận Công oai thế ngất trời còn gì đâu ngoài một vũng máu thịt lầy nhầy ngay chính điện.

[caption id="attachment_22088" align="aligncenter" width="800"]Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa Hương Thôn Dã - Nguyễn Thị Kim Hòa[/caption]

Phải chi người nghe ta không để những giọt nước mắt của họ Dương lung lạc mà tha cho Khải. Phải chi Người không năm lần bảy lượt ngăn ta: “Đừng để anh em nhà Chúa cốt nhục tương tàn.” Ta biết, người kém trọng lời ta vì chung quy ta cũng một mụ đàn bà, một ả gà mái học đòi tập gáy. Người cho ta tính việc nước bằng lòng dạ đàn bà hẹp lượng. Người quên rồi. Lòng dạ đàn bà và tiểu nhân thì khác gì nhau. Bọn tiểu nhân ấy. Ta đã thấy chúng xoen xoét bên người. Chúng vờ vịt khiếp sợ, tôn kính người. Ta đã nghe ra trong câu líu ríu đội ơn của chúng tiếng rít của loài rắn quyết báo thù. Nhưng than ôi. Người đã chẳng nghe ta.

“Chim bằng cất cánh về đâu.

Chết tại trên đầu hai chữ Quận Công.”

Lời sấm truyền hai trăm năm thuở nhỏ ta thuộc làu ra là vận vào người đấy sao? Còn lời nào nữa dành cho ta, cho triều Chúa nhiễu nhương soán đoạt?

 

III

Đêm dày. Gió thông thốc qua ô cửa lạnh. Bếp lửa Thu Nhi nhen cứ bàng bạc, chập chờn. Khói len thành đụn mỏng vờn từng ngón tay ta bắt ánh lửa đỏ hồng. Siêu đất cũng đỏ lừ lừ ánh lửa. Ta nhớ chiếc siêu đồng soi được cả bóng ta nơi Nội phủ Thị Đoài. Chiếc siêu biết reo hòa cùng bản nhạc muôn loài chim quý trong Ngự Uyển mỗi sớm mai. Mỗi sớm ấy, ta ngồi bên bếp lửa thích tự tay mình nhóm lò, đun nước cho Chúa hãm chè. Chúa sợ lấm tay ta truyền mua loại than gỗ thông Trung Hoa vừa giữ được lửa lâu lại vừa có hương thoang thoảng. Chúa yêu ta nhấp từng ngụm, từng ngụm chè quê ta trồng vô hương vô vị mà cứ tấm tắc, xuýt xoa. Bọn triều thần được Chúa ban chè muốn đẹp lòng ta cùng tấm tắc, xuýt xoa. Buổi thưởng chè nào có họ cúm rúm, quây quần bên Chúa ta lại không kềm mình được một tiếng cười dài. Ta giấu Chúa nhỏ hương hoa nhài vào mỗi chén ngự của Người, để dù chè nhạt vị phai Người vẫn dễ chịu vì còn có mùi hương hoa phảng phất. Còn bọn họ, cứ tấm tắc đi, xuýt xoa đi để ta được cười thói đời xu nịnh, a dua.

Ta dốc siêu. Ấm đất đón dòng trong vắt lãng đãng khói. Phải loại ấm nặn từ đất tử sa Nghi Hưng nâu đen ủ chè lâu không phai vị?

Ta ngồi bên ấm, miên man chìm vào hương chè loang trong nước, loang trong khói. Một luồng hơi mỏng mảnh len lỏi chui khỏi vòi ấm thôi cũng tỏa lan, bọc lấy hết ta trong màn hương bồng bềnh, váng vất. Quen thuộc lắm, gần gũi lắm mà sao cứ ngỡ như mơ. Hương chè nồng chén đất ta pha cho cha nhấp giọng lúc giảng bài. Hương chè vướng vít tay áo mẹ ta đảo những nong lá chè phơi dưới nắng. Hương chè ủ trong túi áo em Lân ta, đứa trẻ hay giấu xác chè cha uống, nghịch chơi. Hương chè đấy. Trọn vẹn hương làng quê xứ sở đã trở lại với ta, cánh hoa rã nát không sắc không hương.

- Ta chẳng còn gì cho con cả, chỉ có vật này…

Thu Nhi đón chiếc vòng đá trên tay ta, môi con bé run run. Nếu có thể, nếu ta vẫn là bà chủ Đoài Cung, vẫn là một Thái Phi, ta còn muốn cho con bé nhiều hơn. Nhưng hỡi ôi, với một tội nhân bị giam cầm như ta, một kẻ suốt đời phải làm bạn cùng bài vị, mồ mả nơi Vọng Lăng này như ta, đó đã là món trang sức cuối cùng rồi.

Thu Nhi dập đầu lạy tạ rồi lui.

Cánh cửa gụ nâu khép lại tự bao giờ mà ta vẫn không muốn rời ấm chè quẩn quyện mùi quê hương ngan ngát. Tóc búi đẹp rồi, môi thắm son rồi, mày ngài kẻ cũng đã cong vút rồi. Ta soi mình trên mặt bàn lên men nâu bóng, tiếc tấm áo sô trắng không hóa được thành áo cung phi lộng lẫy sắc màu.

Chè đủ đậm rồi, ta rót thôi. Không phải cái chén đất sứt quai mà loại chén sứ vẽ men lam hồi đặt làm tại Cảnh Đức trấn tận Trung Hoa hứng từng giọt chè quê ta trong vắt. Không phải màu đất lỗ chỗ nâu xỉn mà đôi Phụng – Long chầu chữ Thọ tròn, giơ năm móng uy vũ. Ta nghiêng chén trên tay. Một làn khói mỏng tỏa loang ra từ miệng chén. Ta nhìn xuyên qua khói, Tiên Chúa đang âu yếm nhìn ta, Ngài khẽ mỉm cười.

- Thiếp mời Người!

Ta hớp từng giọt quê hương ta. Hớp đến giọt cuối cùng. Ngọt ngào làm sao vị quê hương thấm đẫm đầu lưỡi, đẫm mọi giác quan ta. Vị quê hương dịu dàng vuốt trên từng đoạn ruột ta đang dần thắt lên, đau nhói. Vị quê hương mơn man cổ họng ta đang tắt lại, cay xè.

Chênh chao, vị quê hương đỡ những gót chân ta. Chênh chao, ta bước giữa mơ hồ hư thực.

Gian phòng chật chội, lối đi hẹp, điện thờ ngun ngút khói hương. Không phải. Là dòng sông uốn khúc bờ xanh mướt cỏ quê ta, đường làng rộng quanh co thấp thoáng mấy ụ rơm vàng. Là cánh đồng chiều réo rắt tiếng sáo diều và thơm lựng khói nhà ai đốt rạ. Và kia nữa, những đồi chè bạt ngàn xanh nơi nắng rải hết sạch lớp mật vàng, nơi gió mỏi. Đoàn con gái hái chè đã lên đồi rồi sao? Họ hát gì mà tiếng trong như suối, như sương vỡ buổi tinh mơ. Ta lắng tai nghe.

Hát rằng:

“Lá xanh, hoa trắng, hương nồng

Cung son, điện ngọc, má hồng phai phôi

Lầu vàng một giấc mơ thôi

Sao không quên bỏ để đời thong dong.”

Chao ôi! Tiếng hát… sao trước đây ta chưa từng nghe bao giờ lời ca ấy. Ta cũng muốn hòa cùng lời ca. Môi ta mấp máy, cổ họng ta run run. Nhưng ta mệt lắm rồi. Mắt đã díu, hơi đã tan… Ta không quằn quại đau đớn nữa. Mùi độc dược ta pha chung làm sao vẩn được hương chè thơm Kinh Bắc quê ta.

Quê hương đã đến đón ta.

Ta chỉ ngủ thôi, một giấc dài. Để khi mở mắt là quê hương ta đó, làng Chè ngun ngút màu xanh.

Ta chỉ ngủ thôi. Và linh hồn như có cơn gió bốc bay lên, lên mãi.

Trên cao ấy, trên lơ lửng ngang những vầng mây trắng như màu huệ trắng, nhìn xuống ta thấy một thân hình đàn bà áo trắng nằm an nhiên, mắt nhắm, mà bàn tay vẫn ôm cứng trong lòng một tấm bài vị sơn vàng.

Tháng 5-2013


Tác giả: NGUYỄN THỊ KIM HÒA - Thực hiện: Vân Anh


--------------
nghe đọc truyện đêm khuya vov - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio