Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Tiểu Thuyết Trinh Thám – Trò Chơi Tử Thần


Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết.


Những nhà văn tự do, những tiểu thuyết gia nổi tiếng, thậm chí là thần đồng văn học…tất cả bị tóm gọn và mang đến một nhà giam khép kín. Luật chơi đưa ra là mỗi người chọn lựa một con số  từ 1 tới 14, và lần lượt mỗi người sẽ phải kể một câu chuyện kinh dị bí hiểm của riêng mình sao cho câu chuyện sau không trùng với câu chuyện trước, ai có điểm cao nhất thì sẽ giành được bản quyền cho toàn bộ câu chuyện này, ai vi phạm sẽ “bị loại khỏi cuộc chơi”. Ai từ chối tham gia trò chơi tử thần này, cũng được xem là vi phạm và sẽ phải “loại bỏ”. Dĩ nhiên là 14 người không còn một lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi vào cái ghế đã được sắp đặt sẵn. Hung thủ, người tổ chức, cũng kiêu căng tuyên bố “tôi là một trong số các vị ở đây” để cho trò chơi thêm hấp dẫn. Những người “bị loại khỏi cuộc chơi” tương đương với việc nhận được một vé ghé thăm địa ngục, và tất cả 13 người, không ai thoát khỏi trạng thái hoảng loạn.


 


Trò chơi tử thần đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, kẻ còn lại liệu có sống sót và thoát khỏi nơi quỷ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc?




Tác giả: Ninh Hàng Nhất – Nguồn: Sưu tầm



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

Blog Radio 19: Hoa Nắng







  1. Blog Radio 19: Hoa Nắng
    Biên tập: Hà Nội - Giọng đọc: Ngọc Ánh



    09.49




Blog Radio số 19 – Các bạn thân mến, một buổi tối cuối tuần thật ngọt ngào, có bao giừ bạn thử lắng lòng mình bên ly café và lắng nghe những giai điệu cuộc sống chưa? Hãy đến với radio tháng 5 để cùng chúng tôi kể những câu chuyện cuộc sống nhé! Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhầm nhi tách café và lắng nghe câu chuyện Hoa Nắng của bạn thính giả Hồng Dương gửi về cho chương trình nhé!


Tháng năm những cơn mưa mùa hạ của Sài Gòn bắt đầu nhõng nhẽo, những cành phượng vàng đã nở rồi và tôi bắt đầu mở mắt.


  • ồ! Mùa hạ đến rồi sao?

Một buổi sáng chủ nhật thật bình thường tôi mở mắt trong khi lũ ve đã làm việc từ rất lâu, hình như chúng làm việc còn siêng năng hơn cả loài kiến nữa ấy nhỉ, không biết thế nào mà người ta lại đặt cho nó là giản đồng ca mua hạ cơ chứ, có mà cái báo thức ồn ào thì có, vậy mà người ta nói chúng phiền quá rồi cũng quen à, cứ đến mùa hạ mà không có chúng là thấy thiếu. Tôi mấy ngày nữa là 21 tuổi rồi, cái tuổi mà mẹ tôi hay kêu la rằng:


“ Trời! con gái nhà người ta một chồng, một con rồi, nhà cửa đầy đủ rồi, còn mày thì sao thế hả con.” Tôi lười nhác trả lời kiểu:


  • Mami à! Con còn đẹp còn trẻ chán. Có chồng vội làm gì, để lời ru thêm buồn…. ờ mà hình như tôi vừa mượn lời bài hát nào đó cũng không nhớ nổi, nó thuộc dòng nhạc mà bà chị cùng phòng tôi hay nghe, tôi cũng kiểu ngân nga theo điệu nhạc.

  • Hai mẹ con tôi hay có kiểu đối thoại thế này:

  • Mẹ: Này con mày có người yêu chưa?

  • Tôi: Chưa mẹ!

  • Mẹ: Tại sao?

  • Tôi: Vì con mẹ xấu, bẩn bựa, lười nữa.

  • Mẹ: ukm đúng, khoan hãy có người yêu, lo học đi con.

Blog Radio 19: Hoa Nắng
Blog Radio 19: Hoa Nắng

Tôi thích có những cuộc nói chuyện rỗng têch như vậy khi về nhà hay kể những câu chuyện xàm xí đế nhất trên đời như con gián và con mèo yêu nhau vậy. Mẹ tôi nhiều lúc cũng tin kiểu:


Mẹ ơi con có người yêu rồi.


  • Ngưng xạo sự đi con.

Mẹ ơi! Con yêu mẹ!


  • Hết tiền tiêu rồi phải không?

Thường thì kết thúc bằng cái gãi đầu ngây ngốc của tôi.


Mẹ tôi bắt đầu kể chuyện cổ tích kiểu: ngày xưa mày nghịch lắm, bướng lắm con ạ! Mày ha hư nết lắm, đành hanh lắm, sai việc gì cũng không làm. Không bao giờ mà biết vâng lời.


Tôi: Mẹ con có phải giống mẹ không?


Mẹ: Không.


Tôi: Hay giống ba mẹ nhỉ?


Mẹ: Không


Tôi: Vậy con có phải con ba mẹ không?


Mẹ: Có


Tôi thích mấy câu chuyện cổ tích mẹ kể, ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa như trái đất vậy, à cách đây 20 năm về trước, vào một ngày mà hình như không ai nghĩ tới đó là ngày rằm trăng tròn vào tháng 5 trong lúc mùa vụ bận rộn nhà nhà người người đi gặt lúa thóc thì mày được sinh ra. Mà không biết tại sao đã sinh khó lại có cứng cổ quấn  3 vòng vậy là cứng đầu con gái sinh ngày rằm lại khó nuôi, phải đưa vào đình chùa gửi, mẹ nói rằng ngày xưa có một con nhóc cứ thấy mẹ là chạy lại toe toe ôm chân mẹ, và bây giờ nó cũng như vậy đi học về nằm ôm chân mẹ, chuyện kể rằng: Nó không nghe lời mẹ nên bị đánh mà cũng đau khổ dằn vặt dữ dằn lắm, đến giờ nó cũng không nghe lời mẹ, đi tắm sông và buổi trưa, làm bể chén đĩa là thường xuyên, ừ thế đấy vậy mà 20 năm trôi qua rồi, hình như nó lớn rồi. Tôi không biết nhân vật chính ở đây là ai đâu nhé!


Blog Radio 19: Hoa Nắng
Blog Radio 19: Hoa Nắng

Ngày nào đó mẹ tôi kể chuyện cổ tích mà bà ấy cũng kể với đôi mắt sáng rực đầy yêu thương. Mẹ chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của mình nhưng luôn nhớ ngày sinh nhật của con gái mình.


Tôi hay hỏi mẹ rằng: Uả mẹ ơi! Sao con tên Hằng ý nhỉ?


  • Vì ông ngoại đặt vậy.

  • Vì con sinh vào ngày rằm, ngày trăng tròn tháng 5 ngày lúa thóc đầy bồ ngày mà mẹ thấy sao mệt mà vui.

Mẹ có biết về hoa nắng không ạ!


  • Hướng duơng hả?

  • Có một loại cây luôn hướng về ánh mặt trời, làm người thì luôn ngay thằng hướng về ánh dương vì không phải là nắng cũng có thể chói chang.

  • Nghe nhạc Trịnh Công Sơn đi con.

Mẹ tôi nói: Mặt trời vào mùa hạ luôn đẹp nhất, chúng mọc ở hướng đông rồi lặn ở hướng tây nhưng con có biết là tia nắng của mặt trời mùa hạ tuy chói chang nhưng rực rỡ, nắng có thể làm tâm hồn ai đó nở hoa con gái ạ!


Cô gái của tôi, cô gái tôi dành cả cuộc đời để theo đuổi, ánh dương ấm áp!


Tác giả: Hồng Dương


Biên Tập: Hà Nội – Giọng đọc: Ngọc Ánh


Sản Xuất: RadioPlus.vn



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ







  1. Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ




    20.35




Blog Radio số 18 – Viết về mẹ là một nguồn đề tài bất tận, nơi khơi nguồn của bao cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời. Tình mẫu tử thiêng liêng theo ta làm hành trang bước vào cuộc sống, để ta lớn lên, trưởng thành hơn và vững bước trên con đường mình đã chọn.


Có ai đó đã nói với tôi rằng: “Khi gồng mình trong guồng quay của cuộc sống, tôi chỉ muốn một phút thảnh thơi, để về nhà, xà vào lòng mẹ, để hít hà cái cảm giác thân thương đã từng đánh mất, để thấy lòng được bình yên.” Thời gian trôi, lời nói ấy phải chăng thấm dẫn vào từng ngóc ngách, để rồi thấy tiếc nuối khoảng thời gian bên mẹ ngày xưa không biết nâng niu, quý trọng từng giây từng phút.


Bạn thân mến! Bạn có biết ngày Chủ nhật thứ 2 trong tháng 5 là ngày gì không? Ngày của mẹ đấy! Một ngày để bạn, tôi, chúng ta cùng hướng tình yêu thương về những người mẹ tần tảo của mình, mang theo lòng biết ơn, tôn kính vô hạn. Tối Thứ 7 tuần này, hãy cũng BlogRadio chia sẻ tình cảm ấy nhé!


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ kính yêu!


Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với Mẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm tim con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…


Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có 2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bị sốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc gia truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác ấy, và nhờ tình thương của Mẹ…Lo con không nhanh nhạy như bạn bè cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất trường mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vòng huyện. Nhưng con không được thi tiếp vòng tỉnh vì lý do tưởng chừng vô lý, nói khiêm tốn là con không xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gì đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hình thức…


Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn. Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng như Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lòng. Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơ của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu trong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài của con. Nhưng Mẹ ơi, xin một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo cách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng hướng. Xin Mẹ đừng lo.


Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa con ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn: “Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõi dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo hắt, nước mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá như lúc đó con có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu… Nhưng năm đầu tiên không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một đứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quả học tập của con không như mong muốn. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọng vì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của Mẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp, thậm chí cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắc đến.Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sẽ thay đổi được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễ coi một chút.Nhưng con đã không còn giỏi như trong suy nghĩ của Mẹ. Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm…


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thế khác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đều giành làm hết phần, không để con cái làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụi con vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc bình thường của Mẹ, thản nhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ mệt mỏi, Mẹ không khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường mà con thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nên luộm thuộm, không khí ngột ngạt khó chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, căn nhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọng với con và gia đình mình như thế nào.


Hôm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Con miên man, không biết Mẹ và em ở quê bao giờ mới đến được những nơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “Sài Gòn đẹp quá, rộng quá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn muốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo lắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày hại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi,…”. Đến tận bây giờ, con cũng chỉ làm Mẹ phiền lòng, lo lắng vì con cãi Mẹ không muốn về quê, vì con mãi không khôn ra, con không biết suy nghĩ. Mơ ước những điều lớn lao đâu đâu mà những việc cỏn con ở nhà con không hề để ý, từ tấm phên nham nhở giấy dán bong ra, cái chày đâm tiêu Mẹ để ở đâu hay chiếc xe Mẹ hay chạy có êm ru, nhẹ đạp như Mẹ nói…


Thật sự con thấy mình vô tâm, thậm chí vô tình với Mẹ. Chưa một lần con nói câu con thương Mẹ, để con làm cái này cho, con làm cái kia cho Mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi Mẹ dù con biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để Mẹ buồn giận triền miên. Nghĩ lại con thấy mình càng ngày càng tệ. Ngày trước, mỗi khi Cha Mẹ đi mua dừa về, thấy con cơm nước đâu ra đó, có thêm bình thủy nước nóng, pha sẵn bình trà để trên bàn là Mẹ chỉ cười cười, cố giấu niềm vui trong ánh mắt. Giờ chỉ thấy mình lười biếng, làm khổ Mẹ thêm. Những niềm vui giản đơn với Mẹ dường như rất ít. Đời Mẹ buồn nhiều hơn vui, chỉ có con cái làm an ủi. Vậy mà…


Con không hứa điều gì cả, vì con sợ mình sai lời, mình thành kẻ nói dối, thất bại. Cảm ơn Mẹ vì Mẹ là Mẹ của con. Và con xin lỗi vì những muộn phiền, lầm lỗi con đã gây ra cho Mẹ. Thật tâm, con yêu Mẹ thật nhiều.


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Mẹ kính quí của con!


Khi con viết nên những dòng chữ này là lúc con đang nhớ về mẹ rất nhiều. Ở nơi đây con chỉ có một mình và con biết lúc này mẹ cũng vậy, mẹ cũng đang phải chịu cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cái thời tiết lành lạnh cuối mùa Đông của Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ ơi, con thèm lắm cái cảm giác được sà vào lòng mẹ, được mẹ xoa đầu và nhè nhẹ vuốt lưng con. Con nhớ mẹ nhiều lắm!!! Và bao nhiêu kỉ niệm ngày bé ùa về trong con. Nó làm con muốn về ngay với mẹ. Ước gì giờ này mẹ ở bên con.


Con nhớ ngày còn nhỏ, con là một đứa trẻ bướng bỉnh và lì lợm, con khiến mẹ phải lo lắng và la mắng con suốt ngày. Ngày đó, nhà mình lắm khó khăn, mẹ phải tất tả ngược xuôi lo cho gia đình. Mẹ làm đủ mọi nghề thợ may rồi buôn bán… cũng chỉ vì muốn con có được cuộc sống đủ đầy. Trong những ngày con sống xa bố, mẹ vừa là mẹ lại vừa là cha, mẹ đã cố gắng để con không cảm thấy thiếu vắng tình thương của bố, mẹ vừa hiền dịu yêu thương con nhưng cũng rất nghiêm khắc.


Ngày bé ấy, có lần con đã trốn mẹ đi chơi ở bờ sông vào trưa hè nóng bức. Con đã mải mê vui đùa mà đâu biết mẹ lo lắng đi tìm con đến phát sốt và con đã không hề biết khoảnh khắc ấy đối với mẹ khó khăn như thế nào, khi thấy con mẹ đã tức giận đánh cho chân con đau lắm, lúc ấy mẹ có biết không con đã rất căm giận mẹ con đã nghĩ rằng mẹ không hề thương con. Giờ nghĩ lại con mới biết đó chính là tình thương mẹ giành cho con, bởi mẹ thương yêu con quá nhiều nên mới đánh con như vậy. Mẹ ơi cho con xin lỗi!.


Rồi những ngày mưa gió, rét buốt, đường trơn lắm mẹ vẫn gồng mình chở con đến trường, ngồi sau mẹ được tấm lưng mẹ chở che con cảm thấy ấm và yên lòng lắm mẹ ạ! Lúc ấy con muốn nói “con yêu mẹ”.


Con nhớ lắm mỗi lần mẹ đi chợ về con lại hồ hởi đón mẹ từ đầu ngõ để chờ quà. Rồi những lần con nói với mẹ “con thèm ổi lắm mẹ ạ”, “con muốn đôi dép con mèo”,… là chỉ ngày hôm sau con đã có được chúng. Nhưng con khờ dại cứ nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên mẹ phải làm cho con nên con đã cứ mãi vô tâm mà không hề nghĩ tới mẹ.


Biết bao lần sách vở của con được mẹ xếp lại gọn gàng trên giá, bởi con luôn bày bừa mà không chịu dọn.


Mẹ kiên nhẫn ngồi hàng giờ để giảng bài cho con khi con không hiểu. Mẹ luôn luôn lắng nghe những câu chuyện, những tâm sự của con rồi chỉ bảo cho con một cách tình cảm.


Khi con lớn hơn thì mẹ giống như là một người chị, một người bạn, một chuyên gia tâm lí của riêng con. Mẹ đã không ngần ngại khi chia sẻ cho con mọi vấn đề trong cuộc sống từ học tập, kĩ năng sống, chuyện tình cảm…


Và cũng thật nhiều lần mẹ mắng con vì đống áo quần chưa giặt mà cứ treo lên móc “lười thế này thì khi nào cho lớn!” xong rồi mẹ lại lặng lẽ đưa đi giải quyết hộ con.


Quả đúng thật con có lớn mà chẳng hề có khôn, cái tính hậu đậu chẳng thể bỏ được, lúc nào cũng như đứa con nít, cứ thích làm nũng mẹ, cứ khiến mẹ phải bận lòng lo lắng không thôi.


Tình yêu thương mẹ dành cho con thật lớn, con cảm nhận được điều đó từ trong ánh mắt của mẹ. Câu nói “mẹ yêu con, con gái của mẹ” vào cái ngày con phải xa nhà đã khiến cho con khóc thật nhiều, con cảm thấy mình là đứa con quá tồi tệ, con thấy thương mẹ nhiều hơn, thấy mình thật khô khan.


Thế nhưng, chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ mà con dám bày tỏ tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con một lời chúc hay một cánh hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?! Đứng trước mẹ con luôn cảm giác mình như một đứa trẻ lên 3: yếu ớt, vụng về,càn che chở. Và con thấy bình yên lắm khi ở bên mẹ.


Nay con đã là một cô sinh viên đại học sống xa nhà, xa vòng tay yêu thương chở che của mẹ. Nhưng mẹ thân yêu ơi, mong mẹ đừng quá lo lắng về con mẹ nhé. Con đã lớn và sẽ biết tự chăm sóc bản thân mình mẹ ạ. Chỉ cần khi con về nhà mẹ vẫn ôm con vào lòng vào mỗi tối, vẫn kể chuyện cổ tích cho con nghe, vẫn cho con gác chân khi ngủ, mẹ vẫn gãi rôm ru con ngủ, vẫn vỗ về âu yếm con . Hãy cho con sống như 19 năm về trước và đừng bắt con phải dậy đúng giờ vào mỗi sáng mẹ nhé!


Con muốn nói với mẹ rằng con cảm ơn mẹ rất nhiều. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra trên cuộc đời này, đã yêu thương con hơn chính bản thân mình. Cảm ơn mẹ đã cho con được lớn lên bởi dòng sữa ngọt ngào- thứ đẹp đẽ nhất của mẹ. Cảm ơn mẹ vì tất cả mọi điều mà mẹ dành cho con. Con yêu mẹ nhiều lắm. Con xin kính chúc mẹ của con luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và thành công. Con mong mẹ hãy đặt nơi con một niềm tin vững chắc mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ nhưng có lẽ sẽ không thể bằng tình mẹ yêu con. Con không thể nói ra được hết tình cảm của con đối với mẹ…


Yêu mẹ nhiều


Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ

Gửi mẹ yêu thương!


Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng


Khuôn mặt ấy vì con nên hốc hác


Đôi mắt ấy vì con mà thức trắng bao đêm


Dáng lưng ấy vì con mà còng xuống


Dòng sữa mẹ cạn kiệt cũng vì con


Chính vì con, mẹ hi sinh tất cả


Dành cho con tình thương vô bến bờ


Nhưng mẹ ơi, sao thế nhỉ?!


Yêu thương mẹ mà con chẳng dám nói nên lời….


Bạn thân mến!


Bao lâu rồi bạn chưa nói 3 từ “Con yêu mẹ”? Bạn có tự hỏi từ bao giờ bạn ngại bày tỏ cảm xúc của mình với người mẹ kính yêu thay vào đó là những lời yêu thương dành cho một ai đó? Hãy lắng lại một chút để lắng nghe trái tim mình và đừng ngần ngại gọi điện cho mẹ thân yêu, để nói lời cảm ơn vì tất cả. “Cảm ơn mẹ”. Chỉ thế thôi cũng đã “đủ” rồi…..


Biên tập: Quỳnh Trang – Giọng đọc: Ngọc Ánh


Sản xuất & Biên tập: RadioPlus.vn



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Anh biết gió đến từ đâu - Cửu Nguyệt Hi

Truyện Ngôn Tình – Đó là họ, những con người bỏ quên cả thanh xuân, không màng cả tính mạng, ăn ăn gió nằm sương; mỗi lần đi chợ, đến cả cọng hành cũng nhất quyết phải trả giá lên xuống; ly nước “con người thành thị” tráng đũa cũng vẫn uống bởi sợ “lãng phí”. Vậy mà vẫn quyết bám chặt lấy vùng đất hoang vu đầy nắng, đầy gió, đầy cát, đầy tuyết, vùng đất mà trong một ngày có thể sáng là nắng vàng rực rỡ, chiều là bão tuyết bão bùng, tối lại là mưa rơi tầm tã ấy.


Tình cảm của họ cũng như chính con người họ, kiên trung, giản dị mà chân thành….


Cuốn sách không chỉ nói lên tình yêu đẹp đẽ của hai nhân vật chính, phải biết trân trọng từng chút thời gian yêu nhau, bên cạnh đó cuốn sách còn có thông điệp truyền tải rất ý nghĩa như bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã (linh dương Tây Tạng, cá voi Bắc Băng Dương), tiết kiệm nước sinh hoạt.




Tác giả: Cửu Nguyệt Hi – Giọng đọc: Lê Duyên


Nguồn: Le Duyen Channel



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Từ bỏ em, kiếp sau nhé

RadioPlus.vn – Ninh Phúc Sinh vừa tốt nghiệp đại học đã bị gia đình ép đến một cuộc xem mắt hết sức “khủng bố” – đối tượng là Hạ Trường Ninh, một người có trình độ văn hóa tiểu học…


****


Từ bỏ em, kiếp sau nhé mở đầu bằng một cuộc xem mặt kì lạ với sự tham gia của hơn năm mươi người bạn của “đằng trai”. Điều đó đã làm cho Ninh Phúc Sinh, một cô gái ngoan ngoãn sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức vô cùng bất bình. Sau buổi xem mặt, cô đã lập tức đưa anh chàng đáng ghét Hạ Trường Ninh vào “danh sách đen”…


——*****——



Ninh Phúc Sinh vừa tốt nghiệp đại học đã bị gia đình ép đến một cuộc xem mặt hết sức “khủng bố” – đối tượng là Hạ Trường Ninh, một anh chàng nghe nói mới có trình độ văn hóa tiểu học, nhưng là “con ông cháu cha”, lại có sản nghiệp kinh doanh riêng. Trong buổi xem mặt, Hạ Trường Ninh còn mời đủ năm mươi ba người bạn tới nói chuyện, ai ai cũng gọi Ninh Phúc Sinh là chị dâu. Lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng về Hạ Trường Ninh đã đủ cho Phúc Sinh sợ chết khiếp. Cô quyết định phải tránh thật xa tên “lưu manh” đó.


Phúc Sinh tìm mọi cách né tên “lưu manh” này để đi gặp các đối tượng khác, nhưng tai mắt đàn em của hắn quả là dày đặc khắp nơi, cô lại trót “ra mắt” rồi nên đi đâu cũng bị nhận ra, và thông tin cũng được nhanh chóng báo đến tai gã “lưu manh” Hạ Trường Ninh.

Nhờ bạn bè giới thiệu, Ninh Phúc Sinh quen Đinh Việt, một anh chàng đẹp trai, dịu dàng và biết cách quan tâm người khác, đúng gu đàn ông Phúc Sinh mong muốn. Trái tim bé nhỏ của Phúc Sinh không ngừng đập rộn ràng khi nhớ về Đinh Việt.

Nhưng Hạ Trường Ninh vẫn không buông tha cô, anh bám theo cô mọi nơi, đến trường cô dạy, về nhà, ép cô đến trường bắn với mình. Lại còn cô nàng Ngũ Nguyệt Vy – con gái của thủ trưởng Hạ Trường Ninh bám theo anh không rời, luôn gây khó dễ cho Ninh Phúc Sinh.

Những mối quan hệ đan chéo, tình cảm chân thành với Đinh Việt không ngừng lớn lên và trỗi dậy, sự đeo bám của Ngũ Nguyệt Vy, cộng với lời tuyên bố “Từ bỏ em, kiếp sau nhé!” của Hạ Trường Ninh, cô gái thuần khiết, vô tư Ninh Phúc Sinh rối như tơ vò.

Khi Phúc Sinh chia tay Đinh Việt, Hạ Trường Ninh đã ở bên cô, giúp cô vượt qua đau khổ tuyệt vọng, Phúc Sinh cũng bắt đầu hiểu nhìn rõ hơn con người của Hạ Trường Ninh – một người đàn ông bản lĩnh và nghị lực…..


Tác giả: Trang Trang – Người thực hiện: Hải Yến, Minh Trang


--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio

Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

RadioPlus.vn – Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….


Hai giờ sáng, tất cả đang chìm trong thinh lặng ngoài tiếng lách cách của chiếc đồng hồ treo tường, hình như có tiếng gió rít nhẹ, tiếng gió lành lạnh báo hiệu một cơn mưa rào sắp đổ. Còn anh thì đang loay hoay bên những ngày của quá khứ, những ngày của mưa, những ngày với một giọng nói nhẹ nhàng ‘NÊMÔ cà phê anh nhé”. Một góc quán cà phê quen thuộc của đôi ta…




 


Có những tình cảm phải chẳng bao giờ được hoàn mỹ…


 


Có những lời yêu thương anh sẽ giấu nơi đây mãi thôi.


 


Có những lần hạnh phúc tắc đường… để anh đến trễ trong cuộc đời em…


 


Anh có thể làm gì cho một tình yêu đau buồn như thế này đây…


 


Một khoảng trời thật gần giữa hai chúng ta mà sao như xa xôi quá.


 


Sài gòn… những cơn gió lùa lạnh đến tận gai sống cái đêm chúng mình chia tay…


 


Anh chỉ biết ôm mình trong bóng tối, ôm mình trong nỗi cô đơn lặng lẽ, và những gì anh có thể làm là khóc… khóc đến quên đi cả cái cứng rắn của bản thân.


………………..


 


Chúng ta… những con người đã có cho mình một nửa trái tim… Vậy thế mà vòng xoay của duyên số lại cho chúng ta gặp nhau… Để rồi yêu thương của chúng ta trở thành sai trái.


 


Những ngày bắt đầu cho đến kết thúc của anh và em thật ngắn so với cái tình cảm mình dành cho nhau. Anh nhớ những ngày bình yên bên em, những ngày ấy thật vui và hạnh phúc biết mấy, nhưng cũng những ngày ấy anh biết em lại phải đấu tranh giữa lí trí và con tim, anh biết em mệt mỏi và bế tắc… vì anh cũng không khác…


 


Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!
Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

 


Có lần em hỏi anh:


 


– Anh sẽ yêu em trong bao lâu?


 


– ‘…….’” Anh ngập ngừng không trả lời vì câu hỏi như một kí kết.


 


– Thế anh hỏi lại em đi.


 


– Em sẽ yêu anh trong bao lâu?


 


– Anh có biết những gì giữ trong tim ta còn hơn cả cái gọi là yêu không, anh… em sẽ giữ anh trong tim em, một góc nhỏ thôi nhưng sẽ chẳng bao giờ em xóa nó đi.


 


– Vậy anh cũng giữ em trong tim nhé?


 


– Mình…ngang trái quá anh ha.


 


– Ừ, giá như… anh không đến trễ trong cuộc đời em…


 


– ‘….”


 


Chúng ta lại cùng nhau im lặng mà như đọc được tất cả suy nghĩ của nhau…


 


Cái cảm giác một người cứ mãi ở trong tầm mắt, cứ mãi nằm trong tim, nhưng không bao giờ ở trong vòng tay mình thật tệ, nó giống như việc ngước nhìn bầu trời cao vời vợi quá xa tầm với, dù luôn ở rất gần nhưng không bao giờ chạm tới được, đó gần như là cảm giác tuyệt vọng!


 


Anh mở nhật kí ra đọc lại yêu thương của chúng mình, anh chợt thấy đắng nghét vị chia ly ở những trang cuối, những dòng chữ chỉ còn xót lại cho một người đến trễ…


 


Một vài dòng chữ nghệch ngoạc sự buồn bã mà cảm giác như vẫn còn đâu đó:


 


‘Hôm nay, anh gặp em, có cả anh ấy, chồng em… Anh nhìn thấy hai người bên nhau, một điều hết sức bình thường, vậy mà với anh sao lại khó chịu quá, khó chịu đến mức nghẹt thở, anh lại tự nhủ và biết rằng mình không có quyền như thế”.


 


Bao nhiêu lần anh hứa với lòng sẽ để em yêu thương một cách bình yên, sẽ trả em về với người ấy, thế mà mỗi lần như thế anh lại có làm được đâu… lại trống rỗng, lại nhớ em… nhớ em đến mệt nhoài cả lí trí…


 


Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….


 Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!


  • Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!

 


Mùa thu đến rồi, cái mùa lá rụng, cái mùa xe xát nỗi yêu thương…mùa thu của tháng tám, tháng tám của một ngày ta xa nhau…


 


Anh biết hai chúng ta đã đi quá giới hạn cho một tình yêu như thế…


 


Cái đam mê, sự yêu thương kìm nén đã làm anh đánh mất đi vệt ánh sáng cuối cùng còn lại cho tình yêu chúng mình.


 


Giờ đây bên anh chỉ còn lại một hoàng hôn cho những ngày sắp tới…


 


Nếu em hiểu tình yêu là chiếc lá xanh tươi.


 


Chắc em sẽ hiểu nỗi đau mùa lá rụng.


 


Xin lỗi em…


 


Xin lỗi chiếc lá mong manh mùa gió lớn….


 


Xin lỗi… vì anh đến trễ trong cuộc đời em!


 


Bài viết được gửi từ bạn đọc Ken Triệu- kentrieu.roinbi@



--------------------------
nghe đọc truyện đêm khuya - blog radio tình yêu hay - nghe truyện ma audio